Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội
Phan_14
Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội
Tác giả: 雪影霜魂-Tuyết Ảnh Sương Hồn
Dịch giả: Khán Nguyệt Quang
Chương 34
Vấn đề bơi lội, mặc dù Thủy Băng Thanh chỉ ngồi một chỗ chờ đơi, nhưng Nguyễn Nhược Nhược như “ngựa không ngừng vó” chạy khắp nơi tìm chỗ thích hợp. Trải qua thời gian vài ngày, nàng đem nguồn nước bên trong Trường An thành khảo sát một lần. Sau khi “loại trừ” một số nơi thì nàng đã tìm được “địa điểm gây án” tốt nhất. Chính là Ngưng Bích hồ nằm ở phía tây Trường An hoàng thành. Nước hồ trong vắt, mười phần không cô phụ tên của nó – Ngưng Bích. Mặt hồ phẳng lặng trong như gương, hồ nước xanh thấu như ngọc. Xung quanh Hoàng thành cư dân hơn phân nửa không phải “phú” thì là “quý”, là nơi ở của tầng lớp thượng lưu Trường An thành. Vì vậy nên những tạp nhân rỗi rảnh lui tới tự nhiên cũng ít một chút, Ngưng Bích hồ quả thật thập phần thanh tĩnh, đêm khuya căn bản không có người lui tới. Nếu như đến nơi này bơi lội tuyệt đối có thể tránh tai mắt của người khác.
Tốt lắm, thời gian và địa điểm “gây án” đều đã xác định, mọi thứ chuẩn bị cũng đã xong, bây giờ chỉ cần đem “đồng bọn gây án” là Thủy Băng Thanh ra khỏi Hoa Nguyệt Lâu là được.
Nguyễn Nhược Nhược ai oán than thở một lần nữa khi mở hộp châu báu của nàng ra. Lúc đầu nó tràn đầy lâm lang châu ngọc, nhiều như tám mươi vạn cấm vệ quân. Chỉ là hết lần này đến lần khác “phá tài” mà ba quân tướng sĩ đã hao tổn hơn phân nửa. Nàng hiện giờ rút ra một chút cũng xót xa tâm can: Haizz, “vụ án” bơi lội này thật sự là quá đắt đỏ!
Nguyễn Nhược Nhược lòng đau như cắt khi hiếu kính đưa cho tú bà một bộ trang sức đeo tay giá trị không hề rẻ, đổi lại bà ta vui vẻ đồng ý cho Thủy Băng Thanh phụng bồi nàng đi ra ngoài “ngắm trăng”, kì hạn là phải về trước canh ba. Nguyễn Nhược Nhược tự nhiên đáp ứng, quay đầu liền giễu cợt Thủy Băng Thanh, “Có nghe chưa, Cinderella cô nương. Trước mười hai giờ nửa đêm nhất định phải trở lại a! Nếu không sẽ bị đánh trở về nguyên hình.”
Thủy Băng Thanh cười, “Ta còn mong bị đánh trở về nguyên hình, ta đã sớm không muốn khoác lớp da mỹ nhân này rồi.”
Nguyễn Nhược Nhược giả bộ hoảng sợ nói: “Cái gì? Thì ra là ngươi là…con quỷ trong “Họa Bì”?”
“Đúng rồi nha!” Thủy Băng Thanh đập nhẹ Nguyễn Nhược Nhược một cái. Nguyễn Nhược Nhược cũng không cam lòng bị hại nên lập tức đánh trả. Hai người cãi nhau ầm ỉ nói nói cười cười ra khỏi Hoa Nguyệt Lâu.
Thủy Băng Thanh mặc dù tới đời Đường cũng đã một thời gian nhưng đây là lần “du ngoạn chân chính” đầu tiên nên đối với cảnh vật trên đường Trường An chỗ nào cũng thấy mới mẻ. Mới đầu Nguyễn Nhược Nhược còn tùy hắn nhìn trái ngó phải, sà bên này nhảy sang bên kia, nhưng sau lại nghĩ không đúng liền nhắc nhở hắn, “Ê, không phải ngươi còn muốn bơi lội sao? Chờ ngươi đi bằng tốc độ này thì sau khi đến được Ngưng Bích hồ chúng ta liền quay đầu lại là vừa, nếu không sẽ không kịp thời hạn nửa đêm canh ba.”
Thủy Băng Thanh nghe nói có lý, lập tức chuyên tâm nhất trí lên đường. Mặc dù đêm xuống đã lâu, những do dư âm ban ngày mặt trời chói chang nên không khí vẫn còn oi bức, đem xiêm y hai người dán dính lên da. Hơn nữa, do hai người bọn họ đi vội vã nên càng đổ nhiều mồ hôi, chỉ mong nhanh nhanh đem mình ném vào hồ nước mát rượi.
Rốt cục cũng thấy được Ngưng Bích hồ, dưới ánh trăng thanh mặt hồ loang loang nước, nhộn nhạo ánh bạc lân lân, trên trời vô số những vì sao lấp lánh, nơi đây đẹp như tiên cảnh. Thủy Băng Thanh vừa trông thấy hồ nước đã nhảy dựng lên, lui ra thật xa rồi rầm rầm chạy tới nhảy một phát xuống hồ. Mặt hồ phẳng lặng nhất thời nở rộ một đóa hoa bọt nước. Nguyễn Nhược Nhược thấy vậy không khỏi mắc cười, cười hắn khó dằn nổi sự ham thích, cổ nhân đã từng nói “Giống như người đói bụng nào vào bánh bao” vậy. Đây chính dùng để hình dung Thủy Băng Thanh.
Nguyễn Nhược Nhược không gấp gáp như Thủy Băng Thanh, nàng ở trong bụi rậm nhỏ bên bờ thay xiêm y bơi lội đã mang theo. Nhưng thật ra cũng không phải quần áo bơi lội gì, chỉ là một bộ y phục dài mùa hè của thiếu nữ đời Đường mà thôi. Toàn bộ đều màu trắng, kiểu cách đơn giản, ngực dùng gấm buộc lại, ngoài cùng lại phủ thêm một lớp vải mỏng trong suốt. Thật lòng mà nói, ăn mặc thế này mà bơi lội thì có chút không thích hợp, nhưng Nguyễn Nhược Nhược đã thử qua một lần, thứ này xuống nước sẽ không lộ ra trong suốt. Nàng cũng không muốn sau khi bơi lội ướt mèm trong nước, lúc trở lên y phục trong suốt như thể không mặc gì.
Trong khi nàng đổi lại y phục thì ở dưới nước Thủy Băng Thanh đã bơi qua bơi lại không biết mấy lượt rồi. Hắn hướng lên bờ la lên: “Ngươi còn đợi gì mà chưa chịu xuống? Nước dưới này thật đúng là thoải mái vô cùng.”
Nguyễn Nhược Nhược vì vậy cũng trượt vào trong hồ, quả nhiên nước mát mẻ như thần lộ, đem một thân lửa nóng đánh văng đi, nàng không khỏi muốn đem cả người trầm xuống nước, lặn một hơi xuống thật sâu. Thánh thần ơi, thật thoải mái, một cảm giác thích thú không gì có thể sánh được. Nguyễn Nhược Nhược vô cùng thích thú.
Thủy Băng Thanh quả nhiên là cá bơi lội thành tinh, hắn vào nước như “giao long nhập hải”, thi triển các dạng thức bơi lội vô cùng thành thục, Nguyễn Nhược Nhược nhìn đến hoa mắt, không thể không bội phục, “Ngươi thật sự rất cừ khôi, cực kỳ cừ khôi, là cao thủ từ trước đến giờ ta mới được chứng kiến.”
Thủy Băng Thanh lộ ra bộ dáng hoan hỉ, “Nhiêu đây thì coi là cái gì, ta bây giờ trong thân thể nữ nhân, thể lực có hạn. Nếu để cho ta khôi phục thân nam nhi, ta còn có thể trình diễn thêm mấy màn lợi hại hơn cho ngươi thấy.”
Nhìn Thủy Băng Thanh một thân áo váy mỏng bị ướt nên hóa thành trong suốt, những đường cong linh lung nhưng ngọc, Nguyễn Nhược Nhược nhịn cười không được, “Ngươi nhìn đi, bây giờ ngươi mặc đồ cũng coi như không mặc, nếu để người bên ngoài nhìn thấy thì sao đây?”
Thủy Băng Thanh cười nói, “Thì cứ nhìn đi, dù sao cũng không phải là thân thể của ta, ai thích xem thì cứ cho xem.”
Nguyễn Nhược Nhược chỉ đành lắc đầu cười nói, “Không có đạo đức a, chiếm dùng thân thể người ta cũng không thay người ta bảo quản tốt.”
Thủy Băng Thanh không đáp lại mà nói sang chuyện khác: “Kỹ thuật bơi lội của người cũng không tệ nha! Chi bằng chúng ta so tài một lần đi…trước tiên lặn xuống nước xem thử ai nín thở lâu hơn.”
“Muốn so tài thì so tài, ai sợ ai nha.” Nguyễn Nhược Nhược ứng chiến. Vì vậy hai người nhìn nhau cười một tiếng, cùng một lúc lặn xuống hồ.
Nguyễn Nhược Nhược lặn xuống, nhìn xuyên thấu qua màn nước lưu ly trên đầu. Mặt nước lóng lánh ngân quang, có thể trông thấy vầng trăng sáng tỏ. Đang trong lúc chiêm ngưỡng cảnh đẹp thì nàng loáng thoáng nghe được một thanh âm du dương, tựa như một mảnh lụa mềm vờn nhẹ bên tai. Cẩn thận nghe ngóng một chút, đúng là tiếng tiêu theo nước truyền đến. Dạ khúc thâm u trầm lắng, vận thải phong lưu, truyền tới tầng nước sâu nhất. Nguyễn Nhược Nhược càng lúc càng bị tiếng tiêu hấp dẫn, không nhịn được nổi lên mặt nước, tìm kiếm một hồi liền trông thấy một bạch y công tử đứng thổi tiêu, mi vũ hiên hiên, thân hình kiểu kiểu. Con trẻ nhà ai rảnh rỗi nửa đêm trăng thanh gió mát ra đây thổi tiêu vậy nè?
Nguyễn Nhược Nhược hướng đằng xa nhìn một hồi lâu, chân mày khẽ nhướn lên, tinh quái cười một tiếng, cả người vô thanh vô tức lăn xuống một hơi, một tia nước gợn cũng không thấy. Trong lúc bất chợt liền trồi lên, hai tay bám vào mạn huyền, nàng ngửa đầu hướng bạch y công tử hét lớn một tiếng: “LÝ HƠI”
Bên hồ Ngưng Bích, vốn là bốn phía tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có gió nhè nhẹ phảng phất mang theo hương hoa. Còn có trăng rằm tròn vành vạnh từ trên cao tỏa ánh bạc xuống mặt hồ. Tiểu vương gia Lý Hơi đang một lòng một ý đắm chìm sâu trong tiếng tiêu, không kịp đề phòng nên bị Nguyễn Nhược Nhược quát to một tiếng, cả người kinh ngạc giật bắn lên, tiêu trong tay cũng không cầm chắc, “Bõm” một tiếng rơi xuống nước. Sau khi Nguyễn Nhược Nhược thành công dọa hắn liền đắc ý vô cùng. Rồi nhìn thấy hắn làm rơi đồ nên vội vàng lặn nhanh xuống nước đuổi theo chiếc tiêu kia. Ánh trăng tuy sáng, nhưng nếu để tiêu chìm xuống đáy hồ thì khó mà tìm lại. Theo động tác của nàng, trên mặt nước tỏa ra một vòng bọt nước trong trẻo lạnh lùng như tuyết trắng.
Lý Hơi căn bản không có chuẩn bị trước, chỉ nghe trong lúc bất chợt có người gọi to tên hắn một tiếng nên giật mình làm rớt mất tiêu. Chờ một chút lại thấy yên ắng, không thấy người mà chỉ thấy một trận bọt nước tràn tới. Đang trong lúc ngây ngốc như vậy thì Tần Mại từ đầu thuyền bước tới, vẻ mặt khẩn trương: “Tiểu vương gia, xảy ra chuyện gì sao?”
Lý Hơi chỉ khoát tay áo, không nói gì. Hướng đôi mắt mê hoặc nhìn ngắm mặt nước, cũng không biết đang nhìn cái gì. Đang trong lúc trăm câu hỏi không giải thích được thì lại nghe một trận nước xao động bên cạnh thuyền, hắn vội vàng trấn tĩnh nhìn lại, chỉ thấy trong nước một thân ảnh dần dần trồi lên. Ngọc thủ trắng sáng một vịn vào mạn thuyền, tay còn lại đang cầm…chiếc tiêu mà hắn yêu thích đã đánh rơi xuống hồ. “Lý Hơi, tiêu của ngươi ta tìm được rồi, trả ngươi nè.”
Lý Hơi ngơ ngẩn. Hắn một hồi vẫn còn còn bất thần, không tưởng tượng được dưới nước lại mọc ra một…Nguyễn Nhược Nhược. Nàng đang ngửa đầu nhìn hắn cười. Gương mặt như bạch ngọc, mái tóc đen dài ướt sũng nước, dưới ánh trăng mùa hạ sáng rạng rỡ nhưng viên trân châu trong suốt, âm thầm tỏa cả hương lẫn sắc. Mà…nụ cười của nàng, ở nơi sóng nước lấp lánh này, lại tinh khiết không nhiễm bất cứ tạp chất gì, phảng phất như tiên nữ hạ phàm. Lý Hơi bị ánh mắt như thế hớp hồn, không thể không bị hấp dẫn mà đứng trơ ra đó nhìn một phen.
“Lý Hơi, ta bất quá chỉ đùa một chút, ngươi không phải lại nổi giận đó chứ?” Nhìn thấy Lý Hơi kinh ngạc một hồi lâu không để ý tới nàng, cũng không nhận lại tiêu nên Nguyễn Nhược Nhược tưởng hắn không được tự nhiên.
Lý Hơi như ở trong mộng vừa sực tỉnh, nhanh chóng thu lại ánh mắt, an định tinh thần rồi mới đưa tay tiếp nhận tiêu.
Tần Mại ở một bên cũng u mê hồi lâu, lúc này mới miễn cưỡng nói ra được vài lời: “Nguyễn…tam tiểu thư, ngươi…ngươi tại sao ở chỗ này?”
“Ta tới bơi lội a!” Nguyễn Nhược Nhược không chút nghĩ ngợi bật thốt ra.
“Ngươi…ngươi một người nữ nhi thâm khuê lại đến đây…bơi lội.” Tần Mại chỉ cảm thấy trước mắt một màn không thể tưởng tượng nổi. Chẳng qua là không đợi hắn hiểu ra, Lý Hơi đã đuổi hắn đi: “Tần Mại, trở lại đầu thuyền đi.”
Tần Mại đàng hoàng trở về đầu thuyền. Lý Hơi một lần nữa quay đầu nhìn Nguyễn Nhược Nhược vẫn đang bì bõm bên cạnh thuyền, chiếc váy rộng trắng tinh của nàng bềnh bồng trong nước, bung xòe như một đóa hoa thủy tiên chập chờn. Trên môi nàng hé ra một nụ cười dịu dàng, đây…đây…vô cùng mê mị!!!
“Ngươi…trời tối như mực, ngươi một mình chỗ này bơi lội?” Lý Hơi không nhịn được muốn hỏi.
“Không phải là một mình, ta còn có đồng bọn.” Nguyễn Nhược Nhược nói rồi mới sực nhớ ra, đồng bọn nàng đâu? Mới vừa rồi thi nín thở lặn xuống nước, chẳng lẽ hắn quá háo thắng không chịu thua mà chết ngộp ở dưới nước rồi? Vừa nghĩ đến đây nàng lập tức khẩn trương, hướng mặt nước tĩnh sâu cất giọng gọi: “Thủy Băng Thanh, Thủy Băng Thanh, ngươi ở chỗ nào? Thủy Băng Thanh.”
“Thủy Băng Thanh?”, Lý Hơi đối với nữ ca kỹ hiến vũ ở tiệc chúc thọ có chút ấn tượng, “Ngươi cùng nàng ta đến đây?”
“Đúng nha!…Tệ thật, không phải là chết ngộp bên dưới rồi chứ, ta phải đi tìm hắn.” Vừa nói xong Nguyễn Nhược Nhược liền lặn xuống nước.
Lý Hơi vừa nghe có người ngộp nước lập tức không chút nghĩ ngợi nói: “Ta đây cũng xuống nước giúp ngươi tìm.”
Hữu Duyên Thiên Niên Tương Hội
Tác giả: 雪影霜魂-Tuyết Ảnh Sương Hồn
Dịch giả: Khán Nguyệt Quang
Chương 35
Lúc này, từ thật xa thanh âm của Thủy Băng Thanh truyền tới, “Không cần tìm, ta không có việc gì.”
Nguyễn Nhược Nhược mừng rỡ, không thèm để ý đến Lý Hơi mà quay đầu theo tiếng bơi đi. Một thân y phục trắng trong nước gợn phiêu phiêu tựa như mây trắng lửng lơ. Lý Hơi thấy nàng bơi ra, trong lòng nổi lên một trận buồn bã mất mát, vội vàng nói với Tần Mại, “Mau bơi theo hướng Nguyễn Tam tiểu thư.”
Kỹ thuật bơi lội của Nguyễn Nhược Nhược quả thật không tệ, so sánh với tốc độ bơi thuyền của Tần Mại còn nhanh hơn, trong thoáng chốc đã đến được bên cạnh Thủy Băng Thanh mà trách, “Ngươi tại sao một hồi lâu cũng không lên tiếng? Ta còn tưởng ngươi lặn lâu quá mà chết ngộp dưới nước rồi!”
“Đừng nói nữa, ta lặn hồi lâu liền trồi lên thở, bỗng nhiên thấy trên mặt hồ bất chợt có thuyền, còn có hai người. Ta nào dám lộ diện, nhanh nhanh tránh xa ra. Ngươi không phải nói chỗ này không có người lui tới sao? Giờ sao lại xuất hiện người?”
“Lão huynh, ta cũng muốn tìm một nơi “ngàn sơn chim bay tuyệt, vạn kính nhân tung diệt” đó chứ, nhưng chạy tới nào tìm kiếm đây? Cái Ngưng Bích hồ này cũng đã vắng vẻ lắm rồi, hiện tại chỉ có một chiếc thuyền hai người, chưa phải một đám người tới vây xem, ngươi cũng nên vì thế mà cầu thần bái phật mà tạ ơn đi, tại sao ngươi không nhìn lại bộ dáng mình chứ?” Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa dùng ánh mắt chỉ cho hắn thấy một bộ y phục hoàn toàn trong suốt trong nước.
Bị nàng nhắc tới, Thủy Băng Thanh mới kịp nhận ra “hiện trạng” của mình. Đúng lúc đó Tần Mại đem thuyền xẹt tới, Lý Hơi đứng ở đầu thuyền liếc mắt nhìn thấy Thủy Băng Thanh dưới nước gần như không mặc gì liền kinh hãi, vội vàng nhanh chóng xoay người sang chỗ khác. “Nàng tại sao…” Những lời phía sau để dang dở.
“Ngươi tại sao cũng tới đây?” Nguyễn Nhược Nhược vội vàng che chắn phía trước Thủy Băng Thanh, “Ngươi đừng nhìn? Cái gì cũng không được nhìn?”
Lý Hơi vẫn nói không ra lời, quẫn bách cực kỳ ra lệnh cho Tần Mại, “Mau đưa thuyền ra xa một chút.”
Nhìn bọn họ đem thuyền ly khai, Thủy Băng Thanh ai oán không ngớt. “Còn muốn thống thống khoái khoái bơi lội, giờ thì tốt rồi, Tiểu vương gia ở đây thì bơi cái gì nữa?”
“Hắn tới đây cũng không trách được, ta vừa mới nhớ ra Tĩnh An vương phủ nằm ở phía tây hoàng thành, chỉ không biết có phải hắn mỗi đêm đều tới đây chèo thuyền thổi tiêu hay không thôi.”
“Đêm tối đen, hắn tới đây thổi tiêu làm cái quái gì? Thổi cho ai nghe, cho trăng sáng nghe chắc.” Thủy Băng Thanh quạu quọ.
“Ngươi đây chẳng lẽ không biết thú vui thổi tiêu dưới trăng sao, có câu “Bạch trú văn kỳ thanh, nguyệt hạ thính tiêu thanh”, nói đúng ra chính là chúng ta làm phiền nhã hứng của người khác nha.”
“Được được, nói trước nói sau cũng là lỗi của chúng ta. Thật tốt rồi, chúng ta đây đem nguyên cái hồ này tặng cho hắn luôn.”
“Đừng nha, khó lắm mới đi ra được một chuyến, cứ như vậy trở về ngươi cam tâm sao? Ngươi cam tâm ta cũng không cam tâm. Ngươi muốn đi thì cứ đi, ta ở đây bơi thêm một lát nữa.”
Vốn là Thủy Băng Thanh tính tình nhất thời nóng nảy, chứ hắn đời nào muốn bỏ đi nên nói vội: “Chúng ta là chiến hữu cùng chung một chiến hào, đương nhiên cũng tiến cùng lùi. Ngươi không đi ta cũng không đi, tiếp tục bơi lội tranh tài đi. Bất quá, cái tên Tiểu vương gia kia, liệu hắn có thể tránh xa thêm một tí nữa hay không?”
“Để ta qua nói thử với hắn xem sao, dù sao đây cũng không phải hồ của chúng ta.” Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa bơi đi.
“Lý Hơi” Nàng lại một lần nữa bám vào mạn thuyền, cất giọng kêu. Trên thuyền Lý Hơi vì ban nãy có chút ái ngại nữ nhân kia nên khi biết chắc mặt nước gợn bên dưới chỉ có một mình nàng mới hoàn toàn xoay người lại. Hắn không tự kìm hãm được mà ngồi xuống nhìn say đắm gương mặt xinh đẹp, nụ cười thuần khiết và đôi mắt trong sáng như thủy tinh, “Chuyện gì vậy?”
“Cái…kia…Phiền ngươi đem thuyền bơi ra xa thêm một chút có được không” Y phục của Thủy Băng Thanh bị nước thấm vào nên hoàn toàn trong suốt, thật sự không thể trước mặt người khác…bơi lội.”
Không nghĩ nàng tới đây để yêu cầu như thế, Lý Hơi ngây ngốc, trong lòng bất giác có chút không vui. Hắn từ trước đến giờ làm gì gặp phải chuyện như vậy? Chẳng qua là không thể phát tác, chỉ có thể buồn bực đáp ứng nàng một tiếng. “Được rồi.”
“Cám ơn ngươi” Nguyễn Nhược Nhược mừng rỡ. Vì vui sướng nên không để ý được Lý Hơi đang không vui, hơn nữa Nguyễn Nhược Nhược cũng không mấy chú ý đến tâm tư của hắn, cứ thể bơi lại chỗ Thủy Băng Thanh đằng kia. Hắn cũng đành phải ra lệnh cho Tần Mại đem thuyền theo hướng ngược lại mà bơi tránh ra xa.
Thật xa đằng kia, Lý Hơi nhìn hai thiếu nữ trong hồ nghịch nước. Thân ảnh các nàng ẩn hiện bềnh bồng giữa mênh mông sóng nước, phản phất như thủy cùng ngư thân mật dung hòa chung một chỗ. Bên dưới mặt hồ lặng như gương tung tóe từng đợt bọt nước trắng xóa ánh sao, lại còn kèm theo tiếng cười cười nói nói của các nàng thi nhau vang lên từng thanh từng thanh một, tất cả….tựa như tiên nữ vui chơi giữa chốn phàm trần.
Lý Hơi thật xa nhìn các nàng, ánh mắt truy đuổi thân ảnh màu trắng ẩn hiện trong làn nước, tựa như đang ngắm nhìn một đóa thủy tiên. Nhìn không rõ lắm, rồi lại bị cảm giác mờ mờ ẩn hiện hấp dẫn, chỉ thấy tâm trí mờ hồ không tự chủ được.
Cách xa như vậy nhưng Thủy Băng Thanh cũng có thể cảm giác được ánh mắt của Lý Hơi như con bướm đuổi theo lại đây, các nàng người trước người sau lưu luyến vũ động không ngớt. Cuối cùng không thể không hỏi Nguyễn Nhược Nhược, “Cái tên Tiểu vương gia kia có phải là xem thường chúng ta không? Nghĩ thừa dịp trăng mờ đen tối mà đùa giỡn dân nữ?”
“Ngươi nói vớ vẩn gì đó! Lý Hơi không phải loại người như vậy. Mới vừa rồi nhìn thấy áo ngươi trong suốt, hắn vội vàng xoay đầu lại. Một nam tử ưa xấu hổ thẹn thùng như vậy, ngươi còn muốn bảo hắn đến đùa giỡn dân nữ? I phục You rồi đó.”
“Vậy tại sao hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm chúng ta như vậy?” Thủy Băng Thanh không giải thích được, liền nghĩ ra một lý do, “A, chẳng lẽ là hắn đối với ngươi…vừa thấy đã yêu?”
“Ngươi thôi đi!” Nguyễn Nhược Nhược mắc cười, “Ta cùng hắn làm gì có chuyện vừa thấy đã yêu? Gặp cũng đã gặp năm sáu bảy tám lần, có yêu thì đã yêu từ đầu rồi, còn đợi tới lúc này sao.”
“Tại sao không thể? Có lẽ những lần gặp mặt trước đây không cảm giác, tối nay đột nhiên phát giác ngươi mạnh khỏe tựa như long nữ xuất cung, xinh đẹp thiên tiên nên bị ái tình giáng cho một phát” Thủy Băng Thanh vừa nói vừa cười lên.
“Không bao giờ. Ngươi đó, thừa dịp còn một chút thời gian mà bơi cho đã đi, sau đó lên bờ trở về.”
Nhắc đến phải đi về, Thủy Băng Thanh không có tinh thần mà than thở, “Haiz! Thật không muốn trở về cái chỗ…quỷ quái kia!” Sóng mắt vừa chuyển, nàng bỗng nhiên nhìn chằm chằm Lý Hơi đằng xa, “Ngươi nói, cái…tên Tiểu vương gia này có thể giúp ta chuộc thân không?”
Nguyễn Nhược Nhược ngẩn ra, bất chợt cũng hướng Lý Hơi ngắm một hồi, “Đúng nha, hắn là có quyền thế, chính là hoàng tộc đó. Nếu như hắn chịu thay ngươi ra mặt vài câu chắc hẳn sẽ tốt hơn nhiều.”
“Ngươi tại sao không sớm nghĩ tới!” Thủy Băng Thanh sẳn giọng, “Có sẵn một Tiểu vương gia bên cạnh mà không dùng, lại khắp nơi đoán mò đủ thứ biện pháp.”
“Ngươi biết cái gì? Lý Hơi không phải là người dễ nói chuyện, hơn nữa ta cùng hắn…cũng không có giao tình tốt đẹp gì…Lần trước gặp rủi ro trong rừng rậm, ta nhất thời sơ sót làm hắn ngộ thực dâu độc, thiếu chút nữa hại chết hắn. Ta chọc hắn tức giận như vậy…giờ lại bảo ta mở miệng cầu xin hắn, ngươi nghĩ chuyện này có thể không?” Nguyễn Nhược Nhược giải thích.
“Là vậy sao?!” Thủy Băng Thanh bán tín bán nghi, “Những mà thoạt nhìn qua…ta thấy hắn đối với ngươi dường như không tệ lắm nha!”
Nghe hắn nhắc tới Nguyễn Nhược Nhược mới phát giác tối nay bộ dáng của Lý Hơi dường như có chút khác biệt, bảo hắn tránh ra hắn liền làm theo. Suy nghĩ một chút…có lẽ là ngày đó ở vương phủ nàng “giáo dục” hắn một phen đã có tác dụng cũng không biết chừng.
“Nếu không, hay là ngươi tìm thời cơ hội cùng hắn nói chuyện của ta. Còn nước còn tát, ta cũng không hy vọng đến cái kia…” Thủy Băng Thanh làm ra bộ dáng khẩn cầu, hắn thật sự đã nghĩ cách chạy trốn khỏi Hoa Nguyệt Lâu muốn điên lên rồi.
“Được rồi!” Nguyễn Nhược Nhược mở miệng đáp ứng, “Ta sẽ sớm đến tìm hắn rồi cùng hắn giao hảo một chút, tìm cách nhờ hắn giúp ngươi ra mặt.”
“Một lời đã định, ta chờ tin tức tốt của ngươi a!”
Hai người bơi đã lâu, cũng đã đến lúc phải trở về. Vì vậy Thủy Băng Thanh ly khai thuyền nhỏ leo lên bờ, Nguyễn Nhược Nhược cũng phải bơi tới chỗ Lý Hơi để…chào tạm biệt.
“Lý Hơi, chúng ta trở về”
“Muốn trở về?” Lý Hơi chỉ cảm thấy thời gian trôi nhanh như thiểm điện, chợt lóe lên rồi biến mất. “Các ngươi không…bơi lội một chút nữa sao?”
“Không được, chúng ta phải trở về rồi.”
“Ta đây dùng xe ngựa tiễn các ngươi về, đêm gần canh ba vắng vẻ không bóng người, để hai nữ nhân các ngươi trở về thật không tốt.” Lý Hơi tự động xin làm “hộ hoa sứ giả”.
Nguyễn Nhược Nhược cười, “Vậy đi, xin cảm ơn trước” Nàng hào phóng đón nhận giúp đỡ.
Vì vậy nên hai người lên xe ngựa của Lý Hơi, Tần Mại bên ngoài đánh xe, bên trong ba người ngồi đối diện. Bộ áo váy ướt mèm của Thủy Băng Thanh đã vắt thật khô, cuối cùng cũng không lộ ra chút…trong suốt nào. Chẳng qua là một thân thể tuyệt đẹp như vậy, lại mờ mờ ảo ảo nên càng mê mị. Lý Hơi có vẻ rất không được tự nhiên, hết sức nghiêng người không nhìn hắn. Thủy Băng Thanh mặc dù nghe Nguyễn Nhược Nhược nói qua hắn ở phương diện này rất xấu hổ ngượng ngùng, nhưng tận mắt nhìn thấy quả là so với nghe chân thật hơn nhiều. Hắn không khỏi âm thầm lấy làm ký quái: tên Tiểu vương gia này, quả thật không giống những để tử khinh bạc phù lãng ở Hoa Nguyệt Lâu a! Có thật là thanh hoa cao khiết?
Xe ngựa từ phía tây hoàng thành hướng ra ngoài nên đến Nguyễn phủ trước, vì vậy Nguyễn Nhược Nhược là người đầu tiên xuống xe. “Lý hơi, cám ơn ngươi, làm phiền người một lần nữa đưa Thủy Băng Thanh đến Hoa Nguyệt Lâu rồi.”
Lý Hơi không nghĩ là Nguyễn phủ ở gần còn Hoa Nguyệt Lâu ở xa, cho nên khi Nguyễn Nhược Nhược xuống xe hắn còn chưa kịp chuẩn bị. Nàng vừa đi, để lại cho hắn một nữ tử thanh lâu áo váy cao áo thấp để lộ những đường cong. Một mình bị vây trong một xe, hắn nhất thời khó chịu cực kỳ.
Thủy Băng Thanh tinh mắt, vừa thấy bộ dáng thập phần lúng túng này liền nhịn không được trêu chọc hắn, cho nên mới ỏng ỏng ẹo ẹo nói: “Tiểu vương gia, đa tạ ngươi đã tiễn ta trở về.” Vừa nói một bên đem bàn tay chạm nhẹ vào tay trái của hắn.
Lý Hơi nhất thời như bị điện giật, đôi tay giấu biến ra sau lưng. Sắc mặt không phải đỏ hồng mà là trắng bệch, vẻ mặt cố gắng đè nén tức giận: “Cô nương xin tự trọng.”
Gặp phản ứng kịch liệt như thế, Thúy Băng Thanh thiếu chút nữa đã phá ra cười, nhưng vừa nhìn thấy hắn sắc mặt rét lạnh như băng, ngưng trọng như sắt, có một loại khí thế bức người, tựa như thái sơn áp đỉnh mà đến. Hắn nhất thời không dám càn rỡ nữa, biết điều một chút mà đoan trang ngồi im, không dám nói lộn xộn nửa lời.
Chẳng qua là Lý Hơi cũng không chịu cùng hắn đi cùng xe. Quát Tần Mại ngừng xe, hắn nhảy xuống rồi vội vã phân phó một tiếng, “Ngươi đưa Thủy cô nương trở về Hoa Nguyệt Lâu đi.”
“Tiểu vương gia, vậy ngài…” Tần Mại hiển nhiên không yên lòng nửa đêm canh ba để hắn một mình ném trên đường.
“Ta sẽ từ từ đi trở về vương phủ.” Lý Hơi vừa dứt lời đã vung tay bỏ đi, Tần Mại chỉ đành phải lĩnh mệnh đánh xe ngựa hướng Hoa Nguyệt Lâu đi.
Trong xe Thủy Băng Thanh tự biết mình đã gây họa, hối hận không thốt nên lời. Mới vừa rồi còn muốn để Nguyễn Nhược Nhược ra mặt tìm hắn hỗ trợ chuộc thân, giờ đây lại còn đắc tội hắn, liệu hắn có muốn giúp đỡ một nữ tử thanh lâu “phóng đãng” như vậy không chứ? Lần này hắn ảo não thật không thể diễn tả nổi.
Lý Hơi một mình nửa đêm trên đường Trường An vừa đi vừa chùi chùi bàn tay trái bị Thủy Băng Thanh chạm vào, phảng phất như muốn vứt luôn cánh tay này đi.
Thuở nhỏ hắn đã như thế, không thích bị đụng chạm, không thích cùng nữ nhân đến quá gần. Trong nhà hắn người hầu hạ cũng chỉ là tiểu tử sai vặt, không dùng đến nha hoàn. Tĩnh An vương cũng có nhận ra điểm này, chỉ là hắn cũng không hy vọng nhi tử mình trở thành một khuyển mã ham sắc nên rất hài lòng. Như thế hơn mười năm, hắn đối với nữ nhân hoàn toàn không có bất cứ kinh nghiệm gì, chuyện nam nữ càng thuần khiết như tờ giấy trắng. Những nam tử đồng dạng bối cảnh thân phận như hắn rất ít, đừng nói từ sớm đã trộm thử chuyện mây mưa, hiện giờ không ít người đã tam thê tứ thiếp.
Nguyễn Nhược Nhược ở bờ sông làm ra chuyện kinh hãi “hôn môi cứu người” mà cứu sống hắn, sau khi biết được hắn không nhịn được khó chịu cực kì, mặt nóng rần lên. Lấy cớ điều dưỡng thân thể, mấy ngày liền đóng cửa không ra, cũng không thấy tiếp khách. Sau khi cùng Nguyễn Nhược Nhược lạc vào thâm cốc, vì cứu người hắn bất đắc dĩ mang theo vài phần run sợ cúi xuống chạm vào môi nàng, tim đập tựa như sắp sửa vỡ tung lồng ngực. Còn tưởng rằng đây là phản ứng duy nhất khi cùng nữ nhân thân cận: đỏ mặt như phát hỏa, tim đập trống trận…Lại không ngờ tới, ban nãy bị ngọc thủ của Thủy Băng Thanh phớt qua một cái, loại…cảm giác này giống như bị một con độc xà trườn lên da, chán ghét cực kỳ nên phải hất ra. Thì ra là…không phải đối với nữ nhân nào cũng giống nhau. Chỉ mỗi…trong đầu của hắn không tự chủ được hiện lên một nhân ảnh đẹp như hoa thủy tiên…Hắn nhịn không được thở hắt một hơi, mình thế này là…tại sao? Ban đêm…lẽ nào vì thế mà tâm không tĩnh, tư cũng không tĩnh?
Nhưng thật ra, còn có một loại tình cảm giống như hương lò, một chút rồi thêm một chút, từ từ ấm áp cho đến sôi trào, trong lúc bất tri bất giác hương thơm đã tràn ra bốn phía.
Tâm tình Lý Hơi lúc này chính là một cái hương lò, chẳng qua là chính hắn cũng không hiểu.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian